Được dịch từ câu chuyện gốc của James Victore. Bài dịch đã được lược bớt một số chi tiết để giảm bớt sự nặng nề do chứng trầm cảm mang lại. Mong bạn cân nhắc trước khi đọc.

Phản đối đề nghị của bác sĩ trong việc vượt qua trầm cảm

Tôi cảm thấy an toàn hơn khi ở lại nơi tôi đang ở. Và tôi không muốn nhốt mình với những người tương tự và hy vọng bệnh tình sẽ khá hơn. Tôi sẽ không lặp lại ảo tưởng của mười lăm năm trước. […] Sau nhiều năm trị liệu thông qua trò chuyện và thuốc mà dường như không có tác dụng, tôi không còn tin vào sự trợ giúp của chuyên gia. […] 

Ban đầu, tôi miễn cưỡng dùng thuốc để điều trị trạng thái tinh thần. Một bác sĩ so sánh trạng thái cảm xúc của tôi với một vết loét. Ông nói: “Bạn không thể nói chuyện với một vết loét”. “Bạn không thể lý luận với nó. Đầu tiên bạn chữa lành vết loét rồi mới nói về cảm giác của mình.” 

Đơn thuốc của tôi thuộc vào dạng tiên tiến nhất. Có thể nói rằng chặng đường điều trị với thuốc trầm cảm song hành cùng chặng đường trưởng thành của tôi, với tôi trong vai trò một con chuột thí nghiệm. 

Tất nhiên, chúng không có tác dụng. Không ai có thể lý giải được điều này. Người ta cũng không chú tâm đến những hậu quả và tác dụng phụ có thể xảy ra. Đến khi chúng nghiêm trọng, họ mới bắt đầu quan tâm.

“Triết lý” vượt qua trầm cảm của một bệnh viện tâm thần

Tôi cảm thấy thật mâu thuẫn. […]. Tự tử là một điều gì đó hấp dẫn tôi một cách mạnh mẽ. Người ta nói rằng việc tự sát là hèn nhát và ích kỷ. Nhưng họ không thể thuyết phục được tôi vì họ không biết rằng việc tự sát cũng đòi hỏi một loại can đảm đến ngoan cố. Một sự tự hủy diệt mãnh liệt nào đó. Nếu bạn đủ chán nản, bạn sẽ bắt đầu coi cái chết như một cái nôi, nhẹ nhàng đưa bạn trở lại cuộc sống trong lành, lấp lánh sự mới mẻ, không bị vấy bẩn bởi bạn.

Tuy nhiên, tôi bị cản lại bởi tình yêu dành cho con gái của mình. Nếu tôi tự kết liễu con bé sẽ ra sao? Thực ra, việc tự tử là một sự đấu tranh. Nếu bạn nói cho ai đó biết về ý tưởng này, bạn đang phản bội chính mình. Song song đó, bạn cũng đang ra tín hiệu cho người khác để họ có thể ngăn cản điều này lại. 

Nhưng, không ai hiểu được những tín hiệu đó khi nhìn vào bạn. Trầm cảm nặng là một loại bệnh nhưng nó không có những cảnh báo rõ ràng để người khác biết. Như một con sâu, nó đục khoét thân cây từ trong ra ngoài. Người ta chả biết bên trong thế nào vì vỏ cây vẫn xanh tươi. Nỗi đau tâm lý dày vò nhưng không có cách nào chứng minh được. Không có vết thương rỉ máu nào để nhận ra. 

(Tác giả đã thực hiện thêm một số phương pháp nhưng nó quá khắc nghiệt, đắt đỏ. Tình trạng cũng không khá hơn.)

[…]

Hành trang vào viện

Tôi vào viện với hai chiếc túi nhỏ. Trong đó là một ít sách, quần áo, kem dưỡng, ảnh con gái – điều níu giữ tôi lại. Tôi đã khóc suốt chặng đường đó, ngắm nhìn khung cảnh lướt qua với một cảm giác chia tay đầy tao nhã.

Ngay sau khi làm thủ tục và và vào phòng, tôi biết ngay rằng đây không phải là nơi tôi muốn đến. Mọi thứ trống rỗng và im lặng dưới ánh đèn huỳnh quang, ngoại trừ một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi đi lại lại trên hành lang trong chiếc áo phông và quần dài. Ông có vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Chỉ trong chốc lát, chị tôi đã nói lời tạm biệt, hứa rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, còn tôi phải tự lo liệu cho chính mình.

Hành lý của tôi được kiểm tra xem có vũ khí tự sát thương như dao cạo, kéo,hay gương không. Điện thoại di động cũng bị cấm vì những lý do rất mơ hồ. 

Trong cuộc phỏng vấn đầu vào của mình, tôi đã òa khóc và lặp đi lặp lại rằng tôi muốn về nhà. Tôi như một đứa trẻ 7 tuổi khốn khổ bị bỏ lại trong trại. Người tiếp tôi là một cô y tá dễ chịu và tử tế. Nhưng, cô không bị cuốn theo trạng thái của tôi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy mãi  để tránh phải quay trở lại phòng bệnh. Ở đó chỉ có bộ sưu tập tạp chí lỗi thời mỏng manh đến thảm hại. Những nhóm đồ nội thất bằng gỗ xấu xí được đệm bằng màu xanh mòng két…

Đời sống bệnh viện

Tôi xuất hiện đúng giờ để ăn tối, lúc 5:30. Những bệnh nhân khác đã ăn xong trong vòng 10 hoặc 15 phút, và chỉ có một mình tôi ở bàn. Căn phòng ăn ấy quá ảm đạm. Nó có một cây đàn piano lạc điệu và một chiếc bàn bóng bàn chưa bao giờ được sử dụng. Dù đang là mùa hè nhưng hầu như không có trái cây tươi nào trừ táo mùa thu và thỉnh thoảng có chuối. Sẽ có những ngoại lệ như bánh kem vào Ngày của Cha,…  […]

Còn nữa!